Thứ Ba, 31 tháng 8, 2010

GIEO GIÓ, GẶT BÃO

GIEO GIÓ, GẶT BÃO

Đăng ngày: 23:48 31-08-2010


GIEO GIÓ, GẶT BÃO

NguyễnHyVọng (sưu tầm)

1- John Lennon, ca sĩ của ban nhạc The Beatles, Anhquôc. Trong luc đuọc tạp chí American Magazine phỏng vấn, John Lennon nói: “Thiên Chúa giáo sẽ không còn, sẽ biến mât. Tôi không có gì phải tranh cãi về điều đó. Tôi chăc chắn. Ông Giêsu thì đuọc, nhưng những kẻ theo ông thì quá ngay ngô; ngày nay chúng tôi nổi tiếng hơn ông Giêsu” (1966)

Sau khi John Lennon tuyên bố lời trên đây, hắn bị bắn sáu lần.

2- Tancredo Neves, nguòi Batây (Brazil). Trong luc vận động tranh cử tổng thống, hắn tuyên bố: “nếu tôi có đuọc 500,000 nguòi trong đảng bầu cho, thì ngay cả Thuọngđế cũng không thể đẩy tôi ra khỏi chưc vụ tổng thống”

Tancredo Neves được số phiếu hắn muốn, nhưng một ngày truoc ngày nhận chức tổng thống, hắn chêt.

3- Cazuza, viêt nhạc, ca sĩ, nhà thơ. Trong một buổi trình diễn ở Canecio (Rio de Janeiro). Trong luc hut thuôc lá, hắn thổi khói thuôc vào không khí và nói: “Thuọngđế, phần đó cho ngươi”

Hắn bị bịnh liệt kháng (Aids), chêt ở tuổi 32, trong tình trạng cực kỳ đau đớn.

4- Một nhà báo hỏi nguòi thiêt lập chiêc tàu Titanic, về sự an toàn của chiêc tàu, thì kẻ thiêt lập chiêc tàu, nói: “Ngay cả Thuọngđế cũng không thể đánh chìm đuọc nó”

Kết quả ra sao, mọi nguòi đã biêt.

5- Marilyn Monroe, diễn viên điện ảnh. Trong một xuât trình diễn, đuọc Billy Graham đến thăm. Bill Graham nói, Chúa Thánh Thần sai ông đến để nói với cô. Nge xong, Marilyn Monroe, nói: “Tôi không cần Giêsu của ông”

Một tuần sau, nguòi ta thấy xac cô trong một chung cư.

6- Bon Scott, ca sĩ của ban nhạc AC/DC. Một bản nhạc hắn ca vào năm 1979, có câu: “Đừng ngăn cản tôi. Tôi đang đi xuống tận cùng; xuống con đuòng cao tôc đến hỏa ngục”

19/thánghai/1980, Bon Scott chêt vì ngẹt thở, do cơn ói mửa của hắn.

7- Năm 2005, thành phố Campinas. Batây (Brazil), có một nhóm bạn lái xe đến đón một cô bạn của họ… Nguòi mẹ cùng đi với cô con gái đến chiêc xe. Nguòi mẹ lo lắng khi thấy bạn của con gái bà say rượu. Bà nắm tay đứa con gái, lúc đó đã ngồi vào xe: “Con gái của mẹ. Con hãy xin Chúa cùng đi với con và xin Ngài che chở con”

Đứa con gái trả lời: “Ông-Ta có đi thì vào cốp xe, trong này không còn chổ”

It giờ sau, tin tưc cho biêt chiêc xe bị tai nạn, không nguòi nào sống sót. Chiêc xe bị hư hại đến độ, không ai có thể nhận biêt đó là xe loại gì, nhưng có một điều làm cho những nguòi cảnh sat hêt sức ngạc nhiên, là côp-xe không bị hư hỏng; theo họ, điều đó không thể xảy ra trong một tai nạn khủng khiếp như thế. Trong cốp-xe có hộp trứng, nhưng không có một quả trứng nào bị vỡ.

8- Christine Hewitt (nguòi Jamaica), là nhà báo và hoạt náo viên. Cô nói: “Thánh Kinh (Lời của Chúa) là quyển sach tồi tệ nhât đã đuọc viêt”

Thángsáu/2006, cô bị cháy rụi trong xe của cô.

9- Năm 1954, sau khi chiếm Miền Bắc, vài công an cộng sản vào nhà dòng kín Bùi Chu lục soát. Khi đến Nhà Nguyện, lúc các nữ tu chầu Mình Thánh, công an cộng sản lớn tiếng la lối: “Chúa của các ngươi ở đâu?”. Nữ tu chỉ Nhà Tạm trên bàn thờ, công an lấy súng mang trên người nhắm Nhà Tạm, bắn, làm Chén Thánh và Mình Thánh Chúa đổ ra vương vãi. Bắn xong, hắn vẫn đứng yên, chỉa súng vào Nhà Tạm như muốn bắn tiếp. Các nữ tu vô cùng đau lòng vì Mình Thánh Chúa bị xúc phạm, nên quỳ xuống, van xin anh đừng bắn nữa; nhưng khi động đến anh, mới biết linh hồn anh lià xac từ luc nào rồi.

10- Năm 1963, sau khi Tổng Thống Ngô Ðình Diệm bị một số tướng tá phản bội lật đổ, một số bà con bên lương tràn vào tòa tỉnh trưởng Thừa Thiên, Huế, đập phá “tàn tích gia đình trị”. Khi thấy bức tượng thánh Gioan Tẩy Giả, quan thầy của T.T. Diệm, một thanh niên trèo lên vác búa đập vỡ mặt mũi bức tượng, nhưng bị trật chân ngả xuống chết ngay lập tức.

11- Voltaire chống lại Thiên Chúa và đánh phá Hội Thánh Công Giáo. Không một lời gian dối và vu oan nào mà ông tởm gớm. Ông chiêu tập một nhóm có tên là “Beelzebub” (tên khac của quỷ Satan). Năm 1753 ông đã lên án Thiên Chúa: "20 năm nữa Thiên Chúa về hưu, vì không còn ai phục vụ Ngài." 20 năm sau, năm 1773, Voltaire tăt thở trong cái chêt thê thảm. Ông thấy những hình ảnh làm ông run sợ, ông hét lên: "Một bàn tay đang kéo tôi đến với Thiên Chúa...Qủy băt tôi...Tôi trông thấy hỏa ngục." Ông tru tréo như thú vật hung dữ. Ông lấy móng tay cấu xé thịt mình ra từng miếng. Một bà gìa thuòng giup người hâp hối, sau khi chứng kiến cái chêt của Voltaire, nói: "Khi ấy tôi ở gần giường của Voltaire đang hâp hối, tôi không còn muốn thấy một người vô đạo chêt nữa.”

Một người khac cũng chứng kiến cái chêt của Voltaire, nói: "Nếu qủy có thể chêt được, cũng không chêt dữ như Voltaire."

*

THIÊN CHÚA là Đấng Toàn Năng đã tạo dựng mọi loài, mọi vật, hữu hình và vô hình từ hư vô. THIÊN CHÚA vô cùng tôt lành, nhưng cũng vô cùng công minh.

Nhân loại đã phạm tội và đáng bị phạt hoả ngục đờiđời. Tội lỗi đờiđời của nhân loại không ai có thể gánh vac; nhưng vì yêu thuong, THIÊN CHÚA đã cho Con Một của Ngài là CHÚA CỨU THẾ GIÊSU xuống trần để cúu chuộc nhân loại.

Ai tin vào CHÚA CỨU THẾ GIÊSU sẽ đuọc cúu; ai không tin sẽ bị án phạt. Những kẻ chống lại THIÊN CHÚA, như: đảng Cộng sản, Giao điểm, kẻ thờ Satan, danh vọng, chưc quyền, tiền của,… đừng tưởng rằng THIÊN CHÚA chưa phạt mà nghĩ rằng không có THIÊN CHÚA. THIÊN CHÚA là Đấng hằng có đờiđời.

Hãy trở về với THIÊN CHÚA truoc khi quá muộn, vì tât cả chúng ta đều không biêt, là hôm nay có thể là ngày cuối cùng của bạn, hoặc của tôi. THIÊN CHÚA định đoạt số ngày, giờ của chúng ta ở cõi tạm này.

**

Để kêt thuc bài này, tôi xin trich từ tac phẩm TRUYỆN LẠ THÁNH THỂ của tiến sĩ Trương Vân Thục, đưọc phổ biến trên Net, câu chuyện thứ 17, tập I.

17. TÔI CẦN CHI PHÉP LÀNH

Truyện dưới đây, do bà Christina Haeckel ghi lại, xảy ra ở Nước Áo, vào giữa thế kỷ 19. Bà Christina kể:

Quãng thập niên 60, xưởng rèn của ba tôi mướn một tay phó rèn. Anh ta khỏe mạnh, tầm vóc to lớn, vạm vỡ, cân đối, lanh lợi, chăm chỉ. Thật đáng được gọi là con người khuôn mẫu. Sau này, mỗi khi có dịp kể truyện về anh cho chúng tôi, má tôi thường nói: "suốt đời tao, chưa bao giờ gặp một con người cân đối, khỏe mạnh,

sức lực lanh lợi, chăm chỉ như vậy." Chỉ có một điều đáng tiếc, anh có đạo, mà không màng chi đến Chúa, đến Bà, không biết nhà thờ nhà thánh là gì cả.

Một hôm, buổi chiều, mùa thu, có tiếng chuông báo từ nhà thờ thánh Vitus - gần ngay nhà tôi - vang ra, báo tin cha sở kiệu Mình Chúa cho bệnh nhân. Ở vùng tôi ở, có thói quen tốt lành, mỗi khi nghe chuông báo như vậy, thì tất cả những ai có thể, nhất là những người ở gần nhà thờ, đều chạy đến nhà thờ, lãnh phép lành Mình Chúa, rồi cùng nhau tháp tùng cha sở ra đến hết sân nhà thờ. Cha sở quay lại, ban phép lành Mình Chúa một lần nữa. Sau đó, ngài tiếp tục tới nhà bệnh nhân. Còn các người khác, mỗi người về lại nhà mình.

Má tôi, con thì đông, việc thì nhiều, bao giờ bà cũng bận rộn, nhưng bà có lòng đạo sâu thẳm. Mỗi khi nghe tiếng chuông báo, là bà buông dẹp mọi việc, chạy đến nhà thờ, lãnh phép lành Mình Chúa, rồi tháp tùng cha sở đến cuối sân nhà thờ, như đã nói trên đây.

Hôm đó, vừa ra khỏi nhà thờ, má tôi thấy Sven Miller - tên anh phó rèn lực sĩ - đứng phè phỡn ở sân nhà thờ. Cha sở kiệu Mình Thánh Chúa đi qua mà anh ngó nhìn rửng rưng, không một cử chỉ tôn kính.

Má tôi tháp tùng cha sở đến cuối sân nhà thờ, lãnh phép lành Mình Chúa lần thứ hai, má tôi trở lại, hỏi Sven Miller vẫn còn phây phây đứng đó: "Anh Sven, sao anh không vào nhà thờ lãnh phép lành Thánh-thể? hay ít ra, lúc cha sở kiệu Mình Chúa qua đây, anh cũng cung kính bái chào Chúa hoặc nhập bọn với chúng tôi tháp tùng ngài, để Chúa chúc lành cho chứ?" Sven đáp lại ngon lành:

"Thưa bà chủ, thân thể này có cần chi phép lành Thánh-thể, hoặc Chúa chúc lành!"

Thấy anh ăn nói chướng tai, vô lễ, không một chút tinh thần đạo giáo, má tôi nói ít lời phân trần, phải trái, rồi về lại nhà.

Trưa hôm sau, chúng tôi và má đang ở nhà trên, bỗng nghe một tiếng thất thanh từ xưởng rèn vang lên. Má tôi vội vàng chạy xuống: Sven hai mắt trợn trừng, đang giẫy giụa, nằm đầm đìa trong vũng máu, trên nền nhà rèn. Ba tôi cũng đứng gần đó, ông kể: ông và ảnh cặm cụi làm việc như thường, bỗng thấy anh la lên một tiếng lớn, rồi ngã lăn xuống đất, giẫy giụa, chưa kịp tìm hiểu đầu đuôi ra sao, thì chỉ vài phút sau, anh đã biến thành người thiên cổ.

Má tôi ngao ngán nói: "Thật lạ lùng, đáng tiếc! Một con người lực lưỡng, khỏe mạnh, đầy sức sống như vậy, mà bỗng nhiên ngã lăn ra chết! Nếu hôm qua ảnh xin Chúa chúc lành, đâu xảy ra nông nỗi như vậy!"./.